2

MARIA: ĐIỂM HẸN THẦN LINH

 

LỜI ĐĂ NHẬP THỂ TRONG L̉NG TRINH NỮ MARIA VÀ ĐĂ LÀM NGƯỜI 

 

Phải, chính v́ “là t́nh yêu” (1Jn 4:8, 16), nên sau khi con người sa ngă nơi hai nguyên tổ của ḿnh, Thiên Chúa chẳng những đă không tiêu diệt loài tạo vật đă được Ngài dựng nên theo h́nh ảnh và tương tự như Ngài để họ có thể thay Ngài nắm quyền làm chủ thế giới hữu h́nh (x Gen 1:26), trái lại, Ngài c̣n lợi dụng nỗi yếu đuối và thân phận tạo vật bất toàn của con người để tỏ ra thiện hảo tính “là Cha toàn năng” (Kinh Tin Kính) vô cùng của ḿnh nữa, khi Ngài tự động lên tiếng hứa với đứa con loài người bất trung bất nghĩa với ḿnh qua bản án Ngài tuyên phạt “con cựu xà là ma quỉ hay Satan, tên cám dỗ cả thế gian” (Rev 12:9): “Ta sẽ gây mối thù giữa ngươi và người nữ, giữa gịng dơi ngươi và miêu duệ người nữ; Người sẽ đạp nát đầu ngươi khi ngươi ŕnh cắn gót chân Người” (Gen 3:15).

 

·        Dự án của Chúa Cha bắt đầu được mạc khải qua ‘Protoevangelium’ (phúc âm tiên khởi), khi mà, sau lúc Adong và Evà sa ngă phạm tội, Thiên Chúa loan báo cho biết rằng Ngài sẽ gây mối thù giữa con rắn và người nữ: chính người con trai của người nữ sẽ đạp nát đầu con rắn (x.Gen 3:15). Lời hứa này đă được nên trọn trước hết ở biến cố Truyền Tin, khi Mẹ Maria được mời gọi trở nên Người Mẹ của Đấng Cứu Thế.

 

’Hăy vui lên hỡi đầy ân phúc’ (Lk 1:28). Lời đầu tiên Chúa Cha nói với Mẹ Maria, qua thiên thần của Ngài, là một thể thức chào mừng có thể được coi như một lời kêu mời hăy hân hoan vui mừng, một lời kêu mời âm vang lời tiên tri Zacaria nói với toàn thể dân Yến Duyên: ‘Hăy vui mừng hớn hở, hỡi nữ tử Sion! Ḱa đức vua của các cô đang đến với các cô’ (Zec 9:9; xem Zep 3:14-18). Qua lời nói đầu tiên với Mẹ Maria ấy, Chúa Cha đă tỏ cho thấy chủ ư Ngài muốn thông đạt niềm vui chân thực và hoàn toàn cho nhân loại. Niềm vui của Chúa Cha, ở chỗ có Con của Ngài ở với Ngài, được hiến ban cho hết mọi người, nhưng trước hết được kư thác cho Mẹ Maria, để niềm vui ấy được từ Mẹ lan ra khắp cộng đồng nhân loại”.

 

(ĐTC Gioan Phaolô II, bài Giáo Lư Dọn Mừng Năm Thánh 2000 cuối cùng cũng là bài Giáo Lư Năm Thánh 2000 đầu tiên, thứ tư ngày 5/1/2000, đoạn 1 trên và đoạn 2 dưới, tuần san L’O sservatore Romano, ấn bản Anh ngữ, 12/1/2000).

 

Như thế, Mẹ Maria chính là Điểm Hẹn Thần Linh, là nơi Thiên Chúa toàn năng và toàn thiện muốn hẹn ḥ để gặp gỡ loài tạo vật vô cùng bất toàn và bất lực hết sức đáng thương mà Ngài đă dựng nên cho họ được thông phần vào Sự Sống Thần Linh của Ngài (xem sách Giáo Lư của Giáo Hội Công Giáo, số 1 và 51), một sự sống họ đă bị “tên sát nhân ngay từ đầu” (Jn 8:44) làm mất đi song đă được Ngài ban lại cho họ c̣n “dồi dào hơn” (Jn 10:10) trước nữa, c̣n ngon hơn trước nữa (x Jn 2:10), nơi Người Con Thiên Sai của Ngài và qua một “người trinh nữ tên là Maria” (Lk 1:27): “Người đă Nhập Thể trong ḷng Trinh Nữ Maria và đă làm Người” (Kinh Tin Kính).

 

·        Chính Ngài muốn có sự hiện diện của Mẹ Maria trong lịch sử cứu độ. Khi quyết định sai Con ḿnh vào trần gian, Ngài đă muốn Người đến với chúng ta bằng việc được hạ sinh bởi một người nữ (x Gal 4:4). Như thế là Ngài đă muốn người nữ này, con người đầu tiên lănh nhận Con của Ngài, phải thông truyền Người ra cho toàn thể nhân loại.

 

Bởi vậy, trên con đường từ Chúa Cha đến loài người, Mẹ Maria đă có mặt như là một người mẹ tặng ban Người Con Cứu Thế cho tất cả mọi người. Đồng thời Mẹ c̣n có mặt trên cả con đường nhân loại phải đi qua để đến với Chúa Cha qua Chúa Kitô trong Thần Linh nữa (x Eph 2:18).

 

(ĐTC Gioan Phaolô II, bài Giáo Lư Năm Thánh 2000 đầu tiên, thứ tư ngày 12/1/2000, đoạn 1, tuần san L’Osservatore Romano, ấn bản Anh ngữ, 19/1/2000)

 

 

GIÂY PHÚT LỜI NHẬP THỂ LÀ GIÂY PHÚT “TUYỆT ĐỈNH THỜI GIAN”

 

 

T

hật vậy, giây phút linh thiêng nhất và quan trọng nhất trong lịch sử tạo vật (kể cả thần thiêng) nói chung và loài người nói riêng là giây phút “Lời đă hóa thành nhục thể và ở giữa chúng ta” (Jn 1:14). Giây phút Lời Nhập Thể này là giây phút gồm tóm tất cả những ǵ Thiên Chúa Toàn Hữu muốn tỏ cũng như muốn thông chính bản thân Ngài ra bên ngoài, từ mầu nhiệm tạo dựng đầu tiên (trong Sách Khởi Nguyên 1:1-31) cho đến mầu nhiệm canh tân sau hết (xem Sách Khải Huyền 21:1-27).

 

·        “Có thể nói, đối với Công Cuộc Cứu Độ, Mầu Nhiệm Nhập Thể được coi là khởi điểm, c̣n Mầu Nhiệm Vượt Qua mới là đích điểm. Bởi thế, theo Phụng Vụ của Giáo Hội, thời điểm trọng nhất trong Phụng Niên là Tam Nhật Thánh và Chúa Nhật Phục Sinh. Thế nhưng, đối với Dự Án Cứu Độ, Mầu Nhiệm Nhập Thể mới thực sự là chính tâm điểm, bởi v́, có Mầu Nhiệm Nhập Thể mới có Mầu Nhiệm Vượt Qua, hay nói cách khác, Mầu Nhiệm Vượt Qua chỉ là tột đỉnh của Mầu Nhiệm Nhập Thể mà thôi, hoặc cũng có thể nói, Mầu Nhiệm Nhập Thể là Mầu Nhiệm bao gồm cả Mầu Nhiệm Phục Sinh, Mầu Nhiệm Giáo Hội và Mầu Nhiệm Cánh Chung. Tức là, nơi Mầu Nhiệm Nhập Thể đă có cả Mầu Nhiệm Phục Sinh (v́ thân xác của Đức Kitô được ngôi hiệp với thần tính của Lời sẽ không bao giờ bị hư hoại), Mầu Nhiệm Giáo Hội (v́ Đức Kitô sẽ hiến mạng sống thân xác của ḿnh để cho chiên được sự sống viên măn hơn), và Mầu Nhiệm Cánh Chung (v́ Thiên Chúa hằng sống đă đi vào thời gian, nên thời gian đă được mặc lấy vĩnh cửu, và v́ nhân tính đă được kết hiệp với thần tính hằng sống, nên đă được, đang được và vĩnh viễn sẽ được canh tân, để xứng đáng làm nơi Thiên Chúa ngự trị, một ‘Tân Gialiêm’Rev.21:2)”.

 

(bài Lời Nhập Thể: Tuyệt Đỉnh Thời Gian, trang 14-15)

 

Giây phút “Tuyệt Đỉnh Thời Gian” này là giây phút Trời Đất Hội Ngộ, là giây phút Đất Trời Giao Duyên, qua Mầu Nhiệm Ngôi Hiệp của Lời Nhập Thể, của một Vị Thiên Chúa làm Người, đến nỗi, ngôn ngữ loài người có thể nói Thiên Chúa là một Con Người Thần LinhCon Người là Thiên Chúa Hiện Thân. Bởi v́, ngay giây phút “Tuyệt Đỉnh Thời Gian” này, Thần Tính và nhân tính đă hiệp nhất nên một nơi Ngôi Vị duy nhất là “con người Đức Giêsu Kitô, Đấng Trung Gian duy nhất giữa Thiên Chúa và loài người” (1Tim 2:5). Trong Mầu Nhiệm Ngôi Hiệp, nhân tính không có trước Thần Tính, như kiểu xác thể con người có trước hồn thiêng khi họ được thụ thai và cưu mang trong ḷng mẹ, bằng không, “con người Đức Giêsu Kitô” chỉ là một con người được thần linh hóa, hay được thánh hóa ngay từ trong ḷng mẹ của ḿnh, như trường hợp của thai nhi Gioan Tẩy Giả mà thôi (x Lk 1:44), và như thế Người sẽ không c̣n là, hay nói đúng hơn, không phải là “Đấng Trung Gian duy nhất giữa Thiên Chúa và loài người” nữa.

 

Tuy nhiên, dù hai bản tính Thần Nhân làm nên một Ngôi Vị duy nhất là “con người Đức Giêsu Kitô, Đấng Trung Gian duy nhất giữa Thiên Chúa và nhân loại”, song v́ tác nhân tạo nên “con người Đức Giêsu Kitô” này trong ḷng Trinh Nữ Maria không phải do loài người mà là “bởi Thánh Thần Thiên Chúa” (Mt 1:20; x Lk 1:35), nên chủ thể của “con người Đức Giêsu Kitô” ấy chính là Thiên Chúa, tức nơi Con Người Thần Linh độc nhất vô nhị ấy, Thần Tính mới là chính, là bản thể, c̣n nhân tính chỉ là phụ, là tùy thể.

 

·        “Toàn thể biến cố Nhập Thể độc nhất vô nhị của Con Thiên Chúa không có nghĩa là Đức Giêsu Kitô một phần là Thiên Chúa và một phần là loài người, cũng không có ám chỉ Người là sản phẩm của việc trộn lẫn giữa những ǵ thần linh và loài người. Người đă thực sự trở nên con người mà vẫn thực sự là Thiên Chúa. Đức Giêsu Kitô là Thiên Chúa thật và là người thật”

 

(Sách Giáo Lư của Giáo Hội Công Giáo 1992, số 464, xem cả số 469)

 

·        “… Nhân tính của Đức Kitô không có một chủ thể nào khác ngoài ngôi vị thần linh Con Thiên Chúa, Đấng đă mặc lấy nhân tính ấy và biến nhân tính ấy thành nhân tính của ḿnh…”

(cùng nguồn vừa dẫn, số 466)

 

·        “…Như thế, mọi sự nơi nhân tính của Chúa Kitô, chẳng những các phép lạ Người làm mà cả đến những khổ đau, thậm chí sự chết của Người nữa, đều phải được qui về ngôi vị thần linh của Người là chủ thể xứng hợp của nhân tính ấy…”

 

(cùng nguồn vừa dẫn, số 468, xem cả câu thứ hai trong số 470)

 

·         “… Từ những chiếc tă vào đời cho tới dấm chua Khổ Nạn và khăn liệm Phục Sinh của Người, hết mọi sự nơi đời sống của Chúa Giêsu đều là dấu hiệu nói lên mầu nhiệm của Người (x Lk 2:7; Mt 27:48; Jn 20:7). Những việc làm, phép lạ và lời nói của Người, tất cả đều tỏ ra cho thấy rằng ‘toàn thể trọn vẹn thần tính ngự trị một cách thể lư ở nơi Người’ (Col 2:9). Nhân tính của Người như là ‘một bí tích’, tức như là một dấu hiệu và là một dụng cụ, của thần tính Người cũng như của ơn cứu độ Người mang đến, ở chỗ, những ǵ hữu h́nh nơi đời sống trần gian của Người đều dẫn đến mầu nhiệm vô h́nh của vai tṛ thiên tử và sứ vụ cứu chuộc của Người”.

 (cùng nguồn vừa dẫn, số 515)